Tàu sân bay (TSB) Ấn Độ vẫn chưa trang bị đủ để có thể tham chiến trong năm năm tới trong khi các tàu sân bay Nhật Bản được cho rằng chỉ là một tàu khu trục lớn với một sân bay ngoại cỡ. Nhật Bản nói rằng nó đủ lớn cho chỉ có 14 máy bay trực thăng, nhưng nó chắc chắn trông như thể nó rất tốt để dành cho máy bay cánh cố định (các chiến đấu cơ phản lực hiện đại).
Không ai dự đoán rằng một trong những tàu chiến hùng mạnh này sẽ tham chiến chiến trong tương lai gần. Tuy nhiên, các tàu sân bay Nhật Bản không xuất hiện như một phản ứng với tàu sân bay duy nhất của Trung Quốc, một thứ loại bỏ từ Ukraine đã được tân trang lại ở Trung Quốc nhưng không mang theo máy bay ngoại trừ để thử nghiệm và đào tạo.
Thật kín đáo, người Nhật không tự hào nhiều về chiếc Izumo 19.500 tấn, sẽ sẵn sàng hành động trong hai năm, nhưng sự thành công của Nhật Bản khi sản xuất một chiếc tàu như vậy là nhằm làm giảm những thách thức từ Trung Quốc để Tokyo kiểm soát quần đảo Senkaku đang tranh chấp. Không ai nghi ngờ rằng nhà máy đóng tàu Nhật Bản, sau nhiều thập kỷ sản xuất các tàu thương mại tinh vi nhất, lớn nhất, có thể trở đóng được tàu sân bay chính thức.
Đồng thời, Ấn Độ tung hô ra mắt chiếc Vikrant 37.500 tấn ( TSB thứ hai của nước này) "bản địa" đầu tiên của mình, hoàn toàn thiết kế và sản xuất ở Ấn Độ tại một xưởng đóng tàu ở Cochin trên bờ biển đông nam, nhưng tàu này còn ít chức năng.
Đối với tàu sân bay Liêu Ninh vcủa Trung Quốc, tên mới của một tàu Hải quân Liên Xô đã hạ thủy cách đây 25 năm, nó được tân trang lại và thử nghiệm trên vùng biển Hoàng Hải trong hơn một năm, nhưng nó chỉ đóng vai trò như một tàu huấn luyện. Các nhà máy đóng tàu của Trung Quốc dự kiến sẽ cố gắng để tạo ra mô hình TSB sản xuất trong nước trong vài năm tới, với công nghệ tương tự. TSB Liêu Ninh 55.000 tấn có một sàn đáp dài 999 feet - không phải là dài nhất nhưng nhiều hơn so với sàn đáp 860 feet của Vikrant hoặc sàn đáp 814 feet của Izumo - và có thể mang khoảng 50 máy bay chiến đấu so với 36 trên Vikrant. (Izumo của Nhật Bản, tất nhiên, không biết có bao nhiêu máy bay có thể thực hiện kể từ khi hạ thủy, trong trí nhớ người viết bài này, nó không mang theo bất kỳ máy bay nào cả.)
Tàu sân bay đầu tiên của Trung Quốc, "Liêu Ninh", neo đậu tại căn cứ hải quân tại Đại Liên, tỉnh Liêu Ninh, đông bắc Trung Quốc. (AFP / Getty Images qua @ daylife)
Trung Quốc rõ ràng là rất khó chịu, đặc biệt là Nhật Bản, luôn luôn tìm kiếm một cái cớ để quay trở lại những ngày của chủ nghĩa đế quốc Nhật Bản đã kết thúc 68 năm trước đây với sự đầu hàng của Nhật Bản vào ngày 15 Tháng Tám 1945 (Việc Nhật hạ thủy tàu chiến lớn nhất kể từ khi kết thúc "Chiến tranh Thái Bình Dương) vào những ngày này như ngụ ý rằng Nhật Bản đã trở lại.
Đối với Ấn Độ, không được biết đến như một quốc gia đóng tàu mặc dù nó có đường bờ biển dài, sự ra mắt của Vikrant là một niềm tự hào mãnh liệt. "Một khoảnh khắc tự hào cho Hải quân Ấn Độ," tiêu đề trên tờ The Hindu, một tờ báo lớn của quốc gia. "Tham gia câu lạc bộ ưu tú", một tiêu đề phụ. "Bản địa" và "bản địa" là những từ được lập đi lập lại trong các báo cáo về việc hạ thủy. Nó giống như Ấn Độ đang vui mừng khôn xiết và mô tả con tàu như "Indianized- đã được Ấn Độ hóa" hay "Indianization - Ấn Độ hóa" được coi là tiền đề để chuyển đổi ba tàu sân bay khác, hai vẫn còn sử dụng, mà ban đầu được đóng ở Liên Xô.
"Ấn Độ sẽ tham gia một câu lạc bộ ưu tú gồm bốn quốc gia - Mỹ, Anh, Pháp và Nga - có khả năng để xây dựng và vận hành các tàu chiến có kích thước này," India Express, một tờ báo nhà nước, cho biết mặc dù vẫn còn "một con đường dài" trước khi con tàu hoàn thiện, đã trải qua thử nghiệm trên biển và sẵn sàng cho nhiệm vụ.
Trên thực tế, Ấn Độ có nhiều thứ để làm hơn nếu con tàu thích hợp cho chiến tranh - ví dụ chống lại Pakistan với lần đầu tiên tàu sân bay của của Ấn Độ do Liên Xô sản xuất đã có ích trong cuộc chiến tranh Ấn-Pakistan hơn 40 năm trước đây. Tàu Vikrant sẽ không thể tham chiến mà không có tàu khu trục bảo vệ, tàu hậu cần và thủy thủ đoàn 1.500 người.
Đoàn thủy thủ của tàu chiến mới nhất của Nhật Bản, Izumo trong buổi lễ hạ thủy tại Yokohama vào ngày 6 tháng 8 - 2013, (AFP / Getty Images qua @ daylife)
Nhưng liệu một cuộc chạy đua vũ trang tàu sân bay đã thực sự xảy ra? Làm thế nào Ấn Độ có thể biện minh cho việc đầu tư hơn 5 tỷ USD để sản xuất tàu sân bay trong khi ngân sách cần dành cho nhiều ưu tiên khác bao gồm từ thực phẩm và quân y trên biên giới đất liền với Pakistan và Trung Quốc?
Câu hỏi dường như tất cả các có liên quan đến các tàu sân bay Mỹ, lớn hơn gấp hai lần các tàu của Trung, Nhật, Ấn, đang đi lang thang trong vùng biển của khu vực. Nếu các tàu sân bay của Trung Quốc, Nhật Bản và Ấn Độ tham chiến, sẽ có cá cược cho sự an toàn của các tàu này khi TSB George Washington và Ronald Reagan, mỗi chiếc gần 100.000 tấn, thể hiện sức mạnh của chúng ra xung quanh. Và đó là còn chưa nói đến một lớp TSB mới - siêu hàng không mẫu hạm Gerald R. Ford, dự kiến ra mắt trong năm nay.
http://www.forbes.com/sites/donaldkirk/2013/08/13/aircraft-carriers-first-chinathen-india-and-japan-all-want-one/#8a1740
0 Nhận xét